Wednesday 19 April 2017

Việt cộng và tay sai đã và đang âm mưu...

Bài học ngày Quốc Hận 30/4/1975   (Châu Văn Thịnh)   



Đừng quên ngày Quốc Hận 30 tháng Tư   (Nguyễn Quốc Đống)   


Bài học ngày Quốc Hận 

30/4/1975

Châu Văn Thịnh

"Đồng bào ta khổ, thì chúng ta phải cùng nhau cứu khổ; còn Quốc Hận, thì chúng ta phải cùng nhau Rửa Hận!"

  
 


Quốc Hận, nghĩa là Hận Nước. Hận vì nướcViệt Nam Cộng Hòa đã bị đảng cộng sản của nước Việt Nam Dân Chủ Cộng Hòa cướp mất. Hận vì những nỗi đau thương của hàng triệu người dân vô tội đã bị bọn cộng sản giết chết, bỏ tù. Hận vì bị cướp nhà, cướp của, Hận vì những đồng bào của mình đã bị bỏ mình dưới biển Đông, hay trên rừng khi trốn chạy giặc cộng  v...v... Hận, Hận đến vô bờ, vô bến; thế nhưng, cho đến hôm nay, ngày Quốc Hận lần thứ ba mươi bảy lại sắp đến, mà chúng ta, những người Việt Nam không cộng sản; đặc biệt là Dân, Quân, Cán, Chính Việt Nam Cộng Hòa cũng vẫn chưa có một kế cách gì để rửa cho sạch mối Hận nước, mà chỉ biết tổ chức lễ Tưởng niệm ngày Quốc Hận 30/4 mà thôi !

Nói ra những điều này, thì thật đáng buồn, vì nếu cứ ngày lại ngày qua, năm này sang năm khác, vẫn không có gì thay đổi, thì e rằng, đã 37 năm qua, rồi còn bao nhiêu lần Tưởng Niệm ngày Quốc Hận 30/4 nữa, khi chúng ta, những người thuộc thế hệ cha anh sẽ lần lượt trở về với bụi tro, thì liệu lớp người trẻ tuổi ở các thế hệ sau, có còn nhớ, còn nghĩ đến chuyện phải giành lại đất nước đang nằm trong tay của Việt cộng và Tầu cộng hay không?!

Câu hỏi ấy, có lẽ không phải của riêng ai, mà chắc những người lớn tuổi cũng cùng ý nghĩ như thế khi nhìn về quê hương với những cảnh sống cơ cực của đồng bào, với hình ảnh của bọn giặc Tầu đang tung hoành ở khắp nơi, mọi chốn cả ba miền đất nước, thì có ai mà không khỏi đau buồn. Nhưng đau buồn, khóc than, cũng không làm thay đổi được hiện tình của đất nước. Do vậy, nên chúng ta, những người đi trước đã có được những bài học máu xương, những kinh nghiệm đầy nước mắt, thì không thể làm ngơ trước đại họa Bắc thuộc, mà không biết phải còn chịu bao nhiêu năm, hay vĩnh viễn phải hoàn toàn bị Hán hóa theo như sách lược của Tầu cộng và Việt cộng, mà con đường ngắn nhất và hữu hiệu nhất là Hán hóa qua các chương trình học tiếng Tầu cho trẻ em từ bậc tiểu học.

Con đường mà cả dân tộc Việt phải đi đến là như thế, chứ không thể thay đổi, nếu như chúng ta vẫn cứ ngồi nhìn nhau, khóc than qua những lần Tưởng niệm ngày Quốc Hận 30/4/1975, qua những nghi thức chào cờ Vàng ba Sọc Đỏ, hô những câu khẩu hiệu, rồi ôm nhau khóc, và lại cứ "hẹn gặp lại trong cuộc biểu tình năm sau nhé" ! Nghĩa là chỉ có biểu tình ngày Quốc Hận 30/4 hàng năm, chứ không thể nào thay đổi !

KHÔNG ! Chúng ta" không thể ngồi yên khi nước Việt đang ngả nghiêng, dân tộc ta sắp phải đắm chìm..."; mà chúng ta phải đồng tâm, hiệp ý để mưu tìm cho ra những kế sách để giành lại đất nước, để cùng nhau trở về, đem cắm những lá Cờ Vàng ba Sọc đỏ, và chào Cờ Vàng Chính Nghĩa Quốc Gia ngay trên đất nước Việt Nam, chứ không phải chỉ cầm những lá Cờ Vàng Ba Sọc Đỏ trên tay trong những cuộc biểu vào ngày Quốc Hận 30 tháng Tư hàng năm nữa.

Tuy nhiên, chúng ta, những người đi trước, đã từng chiến đấu dưới lá cờ Chính Nghĩa, nhưng bây giờ do tuổi đời đã già, sức đã yếu, khó có thể đạt thành ý nguyện; vì thế, chúng ta phải đem những kinh nghiệm, những bài học quý giá của mình mà truyền đạt lại cho những lớp người trẻ tuổi hơn, họ là những người có kiến thức thuộc hàng ngũ Dân, Quân, Cán , Chính Việt Nam Cộng Hòa. Những người này họ còn đủ sức khỏe sẽ cùng lớp thanh niên trẻ tuổi, để cùng ngồi lại với nhau, để tìm cho ra những kế sách mà giành lại quê hương. Chúng ta không thể chần chờ gì nữa, để rồi sau khi chúng ta nằm xuống, thì biết đâu đất nước Việt Nam đã không còn trên bản đồ của thế giới nữa!

Xin mọi người hãy hướng về quê cha, đất tổ, để thấy được rằng, bọn Việt cộng, mỗi ngày chúng lại càng thêm tàn ác với đồng bào, và chúng lại càng thêm những mưu ma chước quỷ, như năm nay, vì thấy được những sự phản kháng của người dân, nên chúng càng cần phải bảo vệ cho cái đảng cướp cộng sản, bảo vệ bộ máy cầm quyền, nên chúng đã thực hiện đủ hết cả 36 chước của chúng. Như tôi đã đề cập đến, những ngày này, bọn chúng đang quảng cáo rầm rộ cho những chuyến du lịch có giá rất rẻ từ trong đất liền ra hải đảo như Phú Quốc, có cả những "dịch vụ câu cá, vui chơi, văn nghệ ..."   từ các khu du lịch đến các ngôi chùa cổ, đúng vào ngày 30/4/2012. Cùng lúc, hôm nay, chúng còn quảng cáo cho ngày "đại hạ giá" vừa bán vừa cho cũng đúng vào ngày 30/4/2012.

Mặt khác, tại hải ngoại, thì lũ tay sai Việt cộng lại cố bôi xóa cho được Ngày Quốc hận 30/4, để biến thành những ngày vui chơi, hoặc vô thưởng, vô phạt: "ngày thuyền nhân - ngày tự do". Đó là những cách mà bọn Việt cộng tay sai của Tầu cộng đã làm từ trong cho đến ngoài nước, để cố làm cho mọi người, đặc biệt là cho đồng bào miền Nam phải quên đi một ngày đau thương nhất, là ngày Quốc Hận 30 tháng Tư năm 1975 !

Quốc Hận ! Chúng ta Hận vì mất nước, vì nước Việt Nam Cộng Hòa của chúng ta đã bị cướp đoạt. Do vậy, bằng mọi giá, chúng ta phải giành lại, chứ không phải chỉ có tổ chức những cuộc biểu tình, mà chúng ta phải cùng nhau kết hợp những cuộc biểu tình song song với những hành động thực tiễn, cùng hướng về quê hương để hỗ trợ cho tất cả đồng bào hiện đang công khai hoặc âm thầm tranh đấu cho một nước Việt Nam tự do,dân chủ, nhân quyền để mong sớm thoát khỏi những bàn tay hung tàn của hai kẻ thù chung là Việt cộng và Tầu cộng.

Lịch sử đã cho chúng ta những bài học vô cùng quý giá, mà một trong những bài học ấy, là bài những lời của trung thần Nguyễn Phi Khanh lúc bị giặc Tầu bắt, khi bị giải đến Ải Nam Quan, thấy Nguyễn Trãi theo sau Cha mà khóc lóc, thì Nguyễn Phi Khanh đã quay lại và nói:

"Con đừng khóc lóc mà làm gì, mà hãy quay về lo  Rửa Hận cho Nước, trả thù cho Cha, đó mới là đại trung đại hiếu".

Và vâng lời Cha dặn dò, Nguyễn Trãi đã giữ trọn vẹn  hai chữ Hiếu-Trung. Còn chúng ta, không thể vì một lý do gì mà không thể Rửa Hận Nước, trả thù nhà. Chúng ta là những công dân của nước Việt Nam Cộng Hòa đã từng được sống dưới thể chế Cộng Hòa tự do, dân chủ tại miền Nam; nhưng cũng  vào thời ấy, thì tại miền Bắc, đồng bào ruột thịt của chúng ta đã phải chịu biết bao những đau thương và mất mát qua những "Cuộc cải cách ruộng đất - Nhân Văn Giai Phẩm...". Chính vì thế, cho nên cố Tổng Thống Ngô Đình Diệm đã từng chủ trương Bắc tiến để giải phóng tất cả đồng bào ở bên kia vĩ tuyến. Nhưng tiếc rằng, những điều ấy không trở thành sự thật, thì người khai sáng thể chế Cộng Hòa tại miền Nam đã bị bọn đâm thuê chém mướn sát hại, trong lúc sự nghiệp hãy đang còn dang dở !

Ngày hôm nay, khi hướng về quê cha đất tổ, là chúng ta đều thương cảm cho tất cả đồng bào ruột thịt của chúng ta ở cả ba miền Trung-Nam-Bắc. Chúng ta đã thấy một gia đình nạn nhân của đảng cộng sản VN, là gia đình anh em ông Đoàn Văn Vươn, họ đã lâm nạn từ những ngày Tết Nhâm Thìn, 2012, cho đến hôm nay mà cả ba anh em họ Đoàn vẫn còn nằm trong khám lạnh,  bọn Việt cộng đã không cho vợ con, gia đình thăm viếng. Chẳng những vậy, mà bọn chúng còn ghép họ vào những "tội giết người - chống người thi hành công vụ - sai phạm ...", nữa, và vợ con của  họ vẫn còn phải sống trong lo âu, sợ hãi!

Chúng ta hãy nhìn xem những hình ảnh, trong đó có những trẻ em, và của những người dân vô tội, đã bị bọn công an Việt cộng dã man giết chết, hoặc đánh đập đến trọng thương, tàn phế, họ đã nằm chết trên những vũng máu, miệng của họ đã trào ra những dòng máu oán hờn tức tưởi, họ đang rên xiết quằn quại trong những cơn đau đớn tột cùng cả thể xác đến tinh thần. Thế nhưng, bọn công an man rợ này, đã có tên nào bị kết tội là "giết người" hay không ? !

KHÔNG! Chúng ta không thể ngồi yên. Chúng ta phải Rửa Hận cho Nước, phải giải hết những oán cừu cho những đồng bào nạn nhân khốn khổ ấy.

Chúng ta hãy lắng nghe những lời của trung thần Nguyễn Phi Khanh đã nói, phải nén những đau thương, nuốt những dòng nước mắt vào trong tim, để lo rửa thù cho nước, và trả hận cho đồng bào ruột thịt của chúng ta ở cả ba miền Trung-Nam-Bắc. Nước đã mất về tay của kẻ thù truyền kiếp là lũ giặc Tầu, thì chúng ta phải cùng nhau giành lại đất nước.

Đồng bào ta khổ, thì chúng ta phải cùng nhau cứu khổ; còn Quốc Hận, thì chúng ta phải cùng nhau Rửa Hận!


Huntington Beach, CA 92649,
5/4/2012
Châu Văn Thịnh

Âm mưu Xóa Bỏ Ngày Quốc Hận 30 tháng 4

LS. Lê Duy San



Khoảng 9 giờ sáng ngày 30/4/1975, Tổng thống Dương Văn Minh kêu gọi các binh sĩ Việt Nam Cộng Hòa trên Đài phát thanh Sài Gòn, hãy bình tĩnh, không nổ súng và ai ở đứng vị trí của người ấy để gặp Chính phủ Cách Mạng thảo luận lễ bàn giao chính quyền trong trật tự, tránh đổ máu. Mặc dầu lời kêu gọi này không có hai chữ đầu hàng (1) , nhưng cũng đủ làm cho người nghe có cảm tưởng như cả một bầu trời đã đổ xụp xuống đầu người dân miền Nam. Từ đó, ngày 30/4 đã được người dân miền Nam, nhất là những người đã phải đi tù hay đi cải tạo gọi đó là Ngày Quốc Hận.


I/ Quốc Hận vì:

1/ Bị đồng minh phản bội. Thực vậy, quân đội Việt Nam Cộng Hòa, một quân đội thiện chiến và can đảm, đã đẩy lui và chiến thắng quân đội nhân dân của cộng sản miền Bắc không biết bao nhiêu là trận chiến, làm cho quân đội nhân dân của Việt Cộng phải khiếp vía, kinh hồn mỗi khi nghe tin có binh sĩ Nhẩy Dù hoặc Thủy Quân Lục Chiến hay Biệt Động Quân tới. Vậy mà cuối cùng vì bị đồng minh phản bội đã phải buông súng tan hàng. Hàng chục Tướng Tá và hàng trăm binh sĩ đã uất hận mà tự sát vì không muốn sống nhục dưới chế độ độc tài cộng sản.

2/ Bị Việt Cộng lường gạt. Hẳn chúng ta còn nhớ, ngay sau khi tên Trung tá Việt Cộng Bùi Văn Tùng tuyên bố chấp nhận lời đầu hàng của Tổng Thống Dương Văn Minh vào khỏang 12 giờ trưa ngày 30/4/75, Việt Cộng đã liên tục cho phát thanh chính sách hòa hợp hòa giải của Mặt Trận Giải Phóng Miền Nam. Điều này đã khiến nhiều người tin tưởng là có hòa hợp hòa giải thực sự nên đã không còn tìm cách rời khỏi Việt Nam nữa. Không những thế, một số khác, tuy đã trốn chạy khỏi Việt Nam cũng tìm cách trở về để rồi cả trăm ngàn quân cán chính phải nuốt hận vào tù hoặc dắt díu nhau đi học tập cải tạo cả một hai chục năm khiến cả chục ngàn người phải chết vì bị đói, vì bệnh hoặc vì bị hành hạ cả tinh thần lẫn thể xác.

3/ Bị cướp đọat tài sản và bị đẩy đi kinh tế mới. Đối với những người không phải là quân nhân hay công chức mà bọn Việt Cộng gọi là “ngụy quân”, “ngụy quyền”, chúng dùng chính sách đổi tiên và cải tạo Công Thương Nghiệp để cướp đọat tiền bạc, tài sản và nhà cửa của họ rồi đẩy họ đi lên các vùng kinh tế mới khiến nhiều người uất hận phải nhẩy lầu tự tử. Nhiều người liều chết vượt biên đi tìm tự do khiến cả trăm ngàn người phải bỏ mình ngoài biển khơi.

II/ Những âm mưu muốn xóa bỏ ngày Quốc Hận 30/4

Không phải bọn Việt Cộng chỉ gây nên hận thù cho đồng bào miền Nam vào ngày 30/4/75. Thực ra chúng đã gây nên không biết bao nhiêu tội lỗi, oán thù cho đồng bào cả nước từ 1945 và cho tới nay chúng vẫn còn gây không biết bao tang thương cho đồng bào cả nước. Chúng còn bán cả đất, dâng cả biển cho Trung Cộng. Chúng làm lơ cho Trung Cộng đưa dân tới các tỉnh biên giới phía bắc của Việt Nam để lập làng, lập ấp sinh sống. Chúng để cho tầu Trung Cộng vào hải phận Việt Nam cướp bóc các tầu đánh cá của ngư dân Việt Nam. Ấy vậy mà tại hải ngọai này lại có một số người Việt vô liêm sỉ toan tính biến ngày Quốc Hận 30/4 thành Ngày Nam Việt Nam.

Ngày 4/4/2013, Trucie D. phổ biến bài viết của Tâm Việt, bút hiệu của ông Nguyễn Ngọc Bích về tin viện quốc hội tiểu bang Virginia, chấp thuận Nghị quyết SJR 455, chọn ngày 30-4 năm nay, 2013 và cho những năm sau đó, là Ngày Nam Việt Nam hay là Ngày Việt Nam Cộng Hòa (2).

Theo bài viết này thì Thượng-viện QUYẾT-NGHỊ, với sự đồng-thuận của Hạ-viện, là Đại-nghị-viện Virginia sẽ lấy ngày 30 tháng 4 năm 2013 và cùng ngày này trong những năm kế tiếp làm Ngày Công Nhận Nhân Dân Nam Việt Nam ở Virginia; Và để cho hấp dẫn hơn, ông Nguyễn Ngọc Bích đã bỏ đi 2 chữ Nhân Dân và thêm mấy chữ hay là Ngày Việt Nam Cộng Hòa. Nhưng dù là Ngày Nam Việt Nam hay là Ngày Việt Nam Cộng Hòa thì cũng không thể là ngày 30/4 được.

Ngày Nam Việt Nam hay Ngày Việt Nam Cộng Hòa phải là ngày 26/10 tức ngày nền Cộng Hòa Việt Nam được thành lập. Còn ngày 30/4/75 là ngày miền Nam Việt Nam bị bọn Cộng Sản Hà Nội cưỡng chiếm, ngày nền Cộng Hòa Việt Nam bị xụp đổ. Vậy thì tại sao không chọn ngày 26/10 để Vinh Danh mà lại đi chọn ngày 30/4 ?

Làm sao có thể gọi Ngày 30/4 là Ngày Việt Nam được khi nền Cộng Hòa Việt Nam đã bị xụp đổ và chính cái ngày này đã đưa cả nước Việt Nam chìm đắm trong ngục tù Cộng Sản. Chính cái ngày này đã làm cho người dân Việt Nam mất hết tự do, dân chủ và nhân quyền.

Làm sao có thể gọi Ngày 30/4/75 là Ngày Việt Nam được khi mà chính cái ngày này đã làm cả triệu người chết vì đi tìm tự do và cả triệu người khác chết vì chiến tranh do bọn Việt Cộng miền Bắc gây ra.

Ông Dick Black là người Mỹ, ông có quyền ăn mừng (Celebrate) vì nước Mỹ không còn hao tổn tiền bạc và nhân mạng cho chiến tranh Việt Nam nữa. Nhưng chúng ta, là người Việt Tỵ Nan Cộng Sản, không ai lại ăn mừng ngày 30/4. Chỉ có bọn Việt Cộng, bọn thân Cộng mới ăn mừng ngày ấy. Ấy vậy mà ông Nguyễn Ngọc Bích là người được hỏi ý kiến đã không phản đối thì chớ, ông và các đồng chí của ông lại hết lòng hỗ trợ cho Quyết Nghị SJR 455 này. Không những thế ông và các đồng chí của ông còn cố tình hướng dẫn sai lạc để cho người Việt tỵ nạn cộng sản tưởng rằng Thượng viện quốc hội tiểu bang Virginia đã chấp thuận Nghị quyết SJR 455 công nhận một ngày nào đó là Ngày Việt Nam Cộng Hòa. Không biết ông Nguyễn Ngọc Bích và các đồng chí của ông là hạng người nào ?

Đành rằng, không ai có quyền xóa bỏ NGÀY QUỐC HẬN và cũng không ai có thể xóa bỏ được NGÀY QUỐC HẬN. Chỉ có Việt Cộng và Việt Gian Cộng Sản mới muốn xóa nhòa ngày Quốc Hận bằng cách đặt một cái tên khác cho ngày 30/4 hòng trốn tránh những tội lỗi mà bọn chúng đã gây ra cho đồng bào miền Nam Việt Nam. Nhưng cùng một ngày, ngày 30/4 mà mỗi nơi tổ chức dưới một tên khác nhau, chắc chắn Ngày Quốc Hận 30/4 sẽ bị phai mờ. Xóa nhòa được ngày Quốc Hận 30/4 là bọn Việt Cộng có thể xóa bỏ được tội ác của chúng và hận thù của người quốc gia. Xóa bỏ được hận thù của người quốc gia là chúng xóa bỏ được làn ranh quốc cộng và thực hiện được những mục tiêu mà bọn Việt Cộng đã đề ra trong Nghị Quyết 36.

Thực ra âm mưu này đã bị bọn VGCS toan tính muốn biến ngày này thành Ngày Diễn Hành Cho Tự Do (March for Freedom) vào năm 2005 (3) và Ngày Thuyền Nhân vào năm 2011, 2012 (4). Nhưng cả hai lần này đều bị thất bại. Mới đây, chúng lại âm mưu biến Ngày Quốc Hận 30/4 thành Ngày Hành Trình Đến Tự Do (5).

Chúng ta có thể quên hận thù, nhưng chúng ta không thể quên những tội ác của bọn Việt Cộng. Vì thế ngày 30/4 sẽ mãi mãi là ngày Quốc Hận. Chúng ta không những phải nhớ ngày Quốc Hận 30/4 mà còn phải nhớ cho thật đầy đủ, cho thật rõ ràng những tội ác mà bọn Việt Cộng đã gây ra cho dân tộc Việt Nam. Để một ngày nào đó chế độ Cộng Sản có bị tiêu vong chúng ta sẽ đưa bọn chúng ra trước đồng bào cả nước để xét xử những tội lỗi của chúng.

Là người Việt tỵ nạn Cộng Sản, chúng ta phải cực lực phản đối Quyết Nghị SJR 455 chọn ngày 30/4 năm nay (2013) và cho những năm sau đó là Ngày Việt Nam hay là Ngày Việt Nam Cộng Hòa. Chúng ta phải cực lực phản đối và lên án những tên VGCS đã vận động cho Quyết Nghị này ra đời. Và yêu cầu ông Nguyễn Ngọc Bích phải bạch hóa tên của những kẻ này, nếu không ông Nguyễn Ngọc Bích phải hòan tòan chịu trách nhiệm về Quyết Nghị SJR 455.

Để kết luận bài này, xin mượn bài Quốc Hận 30/4 của Nguyễn Đạt:

Quốc Hận 30, cuối tháng Tư
Chửi thằng xoá bỏ: Bố tiên sư!
Bắt tay lũ giặc, lừa sao nổi
Tiếp sức quân thù, giấu được ư ?
Mặt chuột tồi tàn, hình đểu cáng
Tai dơi trơ trẽn, dáng lừ nhừ
Việt tanh chúng nó vui vô kể
Đảng Cộng mừng thầm, lại giả nư


Chú thích.

1/ Lời đầu hàng được chính thức phát thanh vào lúc 12 giờ trưa ngày 30/4/75 và được tên Trung tá Việt Cộng Bùi Văn Tùng tuyên bố chấp nhận đầu hàng: "Chúng tôi đại diện lực lượng quân Giải phóng miền Nam Việt Nam long trọng tuyên bố thành phố Sài Gòn đã được giải phóng hoàn toàn, chấp nhận sự đầu hàng không điều kiện của ông Dương Văn Minh, tổng thống chính quyền Sài Gòn".

2/ Thượng-viện QUYẾT-NGHỊ, với sự đồng-thuận của Hạ-viện, là Đại-nghị-viện Virginia sẽ lấy ngày 30 tháng Tư 2013 và cùng ngày này trong những năm kế-tiếp, làm Ngày Công Nhận Nam Việt Nam ở Virginia. Thực ra nếu dịch đúng và sát nghĩa phải dịch là Ngày Công Nhận Nhân Dân Nam Việt Nam.

3/ Xin vào Google xem bài “Liêm Sỉ Của Người Lính” của Kim Âu và bài “Âm mưu biến Ngày Quốc Hận thành Ngày Thuyền Nhân” của Trần Gia Phụng.

4/ Nghị quyết Ngày Thuyền Nhân được đề ra bởi Thị Trưởng Margie Rice và Phó Thị Trưởng Tạ Đức Trí, trong đó tuyên bố ngày Thứ Bảy cuối cùng trong tháng 4 mỗi năm sẽ là Ngày Thuyền Nhân Việt "Vietnamese Boat People Day" tại thành phố Westminster, nơi trung tâm Little Saigon, nơi được gọi là thủ đô tị nạn Việt.

5/ Ngô Thanh Hải đưa ra dự luật S-219, mà không lấy trưng cầu ý kiến của hơn 300 ngàn Người Việt định cư tại Canada, tự ý chọn ngày 30/4 là ngày Hành Trình đến tự do nhân dịp 40 năm việt cộng “giãi phóng” miền nam?


Đừng quên… Ngày QUỐC HẬN 30 Tháng 4


Nguyễn Quốc Đống
Cựu SVSQ K.13/TVBQGVN
Ngày 11 tháng 4, 2013



Ngày 6-4-2013, cộng đồng người Việt tỵ nạn CS hải ngoại nhận được 1 “tin thật vui” phổ biến trên các diễn đàn về việc “Tiểu bang Virginia chấp thuận Nghị Quyết SJR 455 công nhận ngày 30-4 là Ngày Nam Việt Nam”. Kèm theo tin vui này là bài viết của Tâm Việt (tức ông Nguyễn Ngọc Bích) mang tựa đề “30/4 năm nay, Virginia đi đầu trong việc công nhận Ngày Nam Việt Nam” ghi lại việc hình thành NQ: ai bảo trợ, ai vận động, ý nghĩa, và phản ứng của các cộng đồng miền Đông Hoa Kỳ đối với NQ này.  Đồng hương chưng hửng nhưng kiên nhẫn đọc cho hết Bản NQ qua lời dịch của ông NNB.  Sau 22 mục XÉT VÌ, đồng hương chưa thấy có gì đáng phàn nàn, đều là những lời tán dương người dân Nam VN, nhất là sự chiến đấu can trường của quân đội VNCH; thảm cảnh người dân Nam VN phải chịu dưới chế độ CS hay trên đường trốn chạy CS; sự thành công đáng khen ngợi của người Mỹ gốc Việt tại Hoa Kỳ….  Tuy nhiên họ để ý đến phần chót của NQ: “Thượng viện QUYẾT NGHỊ, với sự đồng thuận của Hạ-viện, Là Đại Nghị Viện Virginia sẽ lấy ngày 30 tháng Tư 2013 và cùng ngày này trong những năm kế tiếp, làm Ngày Công Nhận Nam Việt Nam ở Virginia; và QUYẾT NGHỊ tiếp, Là Thư-ký Thượng-viện chuyển một bản của Nghị Quyết này tới Hiệp-hội Thương mại Á-châu ở Virginia và Nghị-hội Toàn quốc Người Việt tại Hoa kỳ đặng cho những thành viên của hai tổ chức này được biết về quyết định của Đại nghị viện Virginia về vấn đề này….” (bản dịch của ông NNB).  Đồng hương Việt hải ngoại cho là NQ 455 đi ngược lại tinh thần của Ngày Quốc Hận 30-4 vẫn được tổ chức hàng năm nơi có đông người Việt tỵ nạn CS sinh sống.  Chúng ta thử tìm hiểu tại sao đồng hương Việt chống đối mạnh mẽ NQ SJR 455 mặc dù nó mang nội dung ca tụng người dân Nam Việt Nam.


1-Ý nghĩa Ngày 30-4 đối với người Việt tỵ nạn CS tại hải ngoại:

Tại hải ngoại, chúng ta rất quen thuộc đối với những tên gọi “Tháng Tư Đen” và “Ngày Quốc Hận 30-4”.  Đây là ngày quốc gia VNCH bị bức tử, chế độ tự do, dân chủ tại miền Nam bị sụp đổ, kết quả của chiến tranh xâm lược do Cộng Sản miền Bắc tiến hành trong gần 20 năm (1956-1975).  Vào ngày 30-4-1975, 5 vị tướng lãnh và hàng trăm quân nhân các cấp của QLVNCH tuẫn tiết đền nợ nước.  Sau 30-4-1975, 1 trang sử mới bi thảm bắt đầu cho mọi thành phần trong xã hội miền Nam: từ quân đến dân; giàu đến nghèo; già đến trẻ… Quân nhân và viên chức chính quyền VNCH bị lừa vào các trại cải tạo tập trung, người dân bị đánh tư sản, mất nhà cửa, ruộng vườn, tài sản, bị lùa đi các vùng kinh tế mới… Chiến tranh cướp đi sinh mạng của cả triệu quân, dân 2 miền; làm bị thương cả triệu người khác.  Khi chiến tranh gần kết thúc, khoảng tháng 3 và 4, 1975, quân và dân miền Nam VN nằm chết la liệt trên đường chạy giặc Cộng tràn về các thành phố.  Sau khi miền Nam sụp đổ, hàng trăm ngàn người chết trên biển cả, hay trong rừng sâu khi tìm cách thoát khỏi chế độ CS khắc nghiệt!  Nói đến Tháng Tư Đen, Ngày Quốc Hận 30-4, người ta chỉ còn nhớ đến Máu và Nước Mắt, đau đớn nghĩ đến cảnh nước mất, nhà tan, tương lai mù mịt!  Với những ý nghĩa nêu trên, không có tên nào thể hiện đầy đủ tinh thần của ngày lịch sử 30-4 này bằng tên “Ngày Quốc Hận”.

Sau khi thoát khỏi Việt Nam Cộng Sản, và được định cư tại quốc gia tự do khắp 5 châu, hàng năm vào ngày 30-4, người Việt tỵ nạn CS vẫn tổ chức Lễ Quốc Hận để tưởng niệm và tri ân các anh hùng tử sĩ vị quốc vong thân, tưởng niệm các quân, dân, cán chính  VNCH chết trong các trại tù CS, các đồng bào chết trên đường tìm tự do.  Tại các buổi lễ Quốc Hận, họ vạch trần các tội ác của CS đối với đất nước và người dân VN để người dân Việt và cả thế giới biết CSVN là kẻ phạm tội ác diệt chủng, giết hại cả trăm triệu người trên thế giới.  Ngày Quốc Hận 30-4 cũng là dịp để giới trẻ trong cộng đồng học hỏi các tấm gương sáng của các thế hệ cha, anh hầu kế thừa sự nghiệp tranh đấu vì tự do, dân chủ còn dở dang của chúng ta. 


2- Ý Nghĩa Ngày 30-4 đối với Cộng Sản Việt Nam:

30-4-1975 là ngày Bắc quân CS thôn tính được miền Nam Việt Nam . Chúng khoe khoang “giải phóng” được miền Nam , khiến “Mỹ phải cút” và “Ngụy phải nhào” .  Hàng năm trong nước, chúng cho tổ chức các lễ hội để ăn mừng chiến thắng, ca tụng thành quả của chiến tranh “chống Mỹ cứu nước”, ca tụng các “liệt sĩ đã quyết tử cho tổ quốc quyết sinh”, ca ngợi chiến sĩ anh hùng, tuyên dương gia đình có công với cách mạng v.v…Hẳn chúng ta còn nhớ Sơn Hào, trong Mục Thư Độc Giả đăng trên nhật báo Người Việt, Nam California ngày 9-7-2012 đã viết “…30-4 là ngày hội của toàn dân đoàn kết, chiến thắng, khiến cả dân tộc vui mừng tự hào, giúp Việt Nam có 1 nhà nước thống nhất, 1 hệ thống chính trị thống nhất..” Hắn còn láo xược viết như sau “ …chỉ có đội quân xâm lược Mỹ và bè lũ Việt gian tay sai của Mỹ là thất thủ, là mất miền Nam, mất Saigon, còn dân tộc Việt Nam, cả Nam lẫn Bắc là người thắng trận, thu giang sơn về một mối, chấm dứt áchthống trị của thực dân mới…”  Thậm chí tháng 12, 2012 vừa qua, tên văn nô VC Huy Đức còn cho phát hành sách “Bên Thắng Cuộc” trong các cộng đồng Việt hải ngoại để tuyên truyền láo khoét cho CS nhằm đầu độc giới trẻ, là những người không có nhiều kinh nghiệm về CS.  Trong nước, trừ bọn cán bộ CS trở nên vinh thân phì gia nhờ chiếm được miền Nam trù phú, thịnh vượng; mỗi lần 30-4 trở về, người dân miền Nam phải sống lại những thảm cảnh của nhiều năm về trước, nén sự đau thương, và nuốt nỗi uất hận vào trong lòng. 

Tại hải ngoại, các buổi lễ Tưởng Niệm Quốc Hận 30-4 là cái gai chọc vào mắt bọn Cộng sản.  Chúng sợ nhất ngày này vì không ngày nào gợi nhớ những kỷ niệm đau thương do Cộng sản gây ra bằng ngày này.  Ngày này khiến người ta nhớ đến cuộc chiến tranh phi nghĩa do chúng gây ra và bắt nhân dân cả 2 miền Nam, Bắc chịu biết bao chết chóc, mất mát.  Ngày này làm người dân Việt nhớ đến các tội ác tày trời của chúng;  hận chúng đưa đất nước và dân tộc Việt vào tuyệt lộ, bần cùng hóa nhân dân miền Nam để cả nước cùng chung số phận nghèo khó, mất tự do, mất hạnh phúc như đồng bào miền Bắc; hận chúng đưa cả nước vào vòng nô lệ Tàu cộng để ngày nay Việt Nam mất dần đất, biển và đảo.  Mối hận này khiến người Việt tiếp tục chống cộng, quyết tâm tranh đấu để dân chủ hóa nước nhà, và quang phục quê hương.   

Từ lâu CSVN luôn tìm cách làm biến đổi ý nghĩa ngày 30-4 tại hải ngoại.  Chúng rất muốn mọi người quên khía cạnh bi thương của biến cố 30-4 để tội ác của chúng từ từ được xóa nhòa.   Trên một số websites, chúng ta tìm thấy những đề nghị “không nên khóc than, buồn rầu trong ngày 30-4; cần tổ chức các hoạt động vui tươi dễ dàng thu hút giới trẻ, nên tổ chức việc ăn mừng tự do, là một thứ vô cùng quý báu đồng bào được thụ hưởng tại các quốc gia tạm dung…”  Thậm chí có người còn đề nghị: “Ngày 30-4, trong nước CS ăn mừng chiến thắng, thì ở hải ngoại chúng ta ăn mừng tự do”?!  Ai là người có thể vui và ăn mừng được trong ngày 30-4?  Đồng bào miền Nam đau khổ đã đành, mà đồng bào miền Bắc cũng chẳng vui gì trừ lũ cán bộ đầy quyền uy, thế lực.  30-4-1975, nhà văn Dương Thu Hương khi theo đội quân chiến thắng vào Sài Gòn năm 1975, đã khóc và nói rằng “…thật chua chát khi nền văn minh đã thua chế độ man rợ.  Đó là sự hàm hồ và lầm lẫn của lịch sử.  Đó là bài học đắt giá và nhầm lẫn lớn nhất mà dân tộc Việt Nam phạm phải…”   

 Vì vậy nếu người dân Việt tại hải ngoại quên đi Ngày Quốc Hận 30-4, không còn nhắc nhở đến ngày này, và không tổ chức các buổi lễ Quốc Hận trong cộng đồng, coi như Cộng Sản VN sẽ nhổ được cái gai trong mắt, và hoàn thành được việc “bình định” cộng đồng hải ngoại.  Quốc Hận 30-4 không còn thì người Việt hải ngoại không còn là “người tỵ nạn chính trị” mà chỉ còn là một “nhóm di dân, định cư” bình thường như bao nhóm dân thiểu số khác.


3- Các nỗ lực xóa bỏ Ngày Quốc Hận của Việt cộng, và phản ứng của đồng hương Việt tỵ nạn CS tại hải ngoại:

Năm 2004, tuần báo Trách Nhiệm, tiếng nói của Khu Hội Cựu Tù Nhân Chính Trị Việt Nam California, số 221 ngày 12-8-2004, có đăng 1 bài báo với tựa đề “Kế hoạch tổ chức Ngày Tự Do cho Việt Nam vào ngày 30-4-2005 tại thủ đô Washington, D.C.” do 4 tổ chức sau đây đứng tên chịu trách nhiệm:

-                Ủy Ban Vận Động Chính Trị Người Mỹ gốc Việt
-                Nghị Hội Toàn Quốc Người Việt tại Hoa Kỳ
-                Mạng Lưới Tuổi Trẻ Việt Nam Lên Đường
-                Tổng Hội Sinh Viên Việt Nam tại Bắc Mỹ

Tại tiểu bang Georgia, đài Tiếng Nước Tôi (TNT) của Mặt Trận Việt Tân cũng phát đi lời kêu gọi đồng hương tham gia “Ngày Tự Do cho VN 30-4” (NTDCVN) tại Washington, D.C., tham dự buổi Diễn hành cho Tự Do (Freedom March) và nhiều sinh hoạt khác.  Kế hoạch ngày 30-4 năm 2005 đã làm đồng hương Việt tỵ nạn CS nhiều nơi phẫn nộ.  Ngày 30-4 là khởi đầu cho sự kiện lịch sử: miền Nam VN mất tự do.  Tại sao những người Việt tỵ nạn CS tại hải ngoại lại chọn ngày này làm “Ngày Tự Do cho Việt Nam ”?   Tổ chức Cộng Đồng Người Việt Tỵ Nạn và các đoàn thể chống Cộng tại Minnesota lên tiếng phản đối bằng Văn Thư ngày 18-12-2004 gửi đến Tuần báo Trách Nhiệm nhờ phổ biến.  Khối Lập Trường Chung gồm 334 tu sĩ, nhân sĩ, trí thức, cựu quân nhân, chính trị gia, nhà văn, nhà báo ra bản tuyên bố ngày 15-2-2005 cực lực lên án âm mưu xóa bỏ Ngày Quốc Hận 30-4.  Sau đó, Ban Tổ Chức NTDCVN đã phải đổi danh xưng “Ngày Tự Do cho VN” thành “Ngày Tranh Đấu cho Tự Do VN”.  Ngày 20-3-2005, các tổ chức cộng đồng và đoàn thể tại tiểu bang Georgia cũng ra 1 Bản Tuyên Bố, nói lên lập trường dứt khoát “xem ngày 30-4 là Ngày Quốc Hận chứ không thể là Ngày Tự Do”.

Thời gian trước đây, có một số người còn có ý kiến muốn đặt tên cho 30-4 là “Ngày Thuyền Nhân”.  Âm mưu này nhằm mục đích làm phai lạt đi ý nghĩa của Ngày Quốc Hận, vô hiệu hóa hoạt động của các Hội Cựu Quân Nhân, và làm tiêu hao tiềm lực chống cộng của người Việt hải ngoại.  Các tay chân của CS, những tên thân cộng, hoặc những kẻ tham lợi cam tâm làm tay sai cho CS tìm mọi cách đổi tên ngày 30-4 để xóa tội cho CS, và từng bước một “bình định” khối người Việt hải ngoại cương quyết giữ lằn ranh Quốc-Cộng, không chịu hợp tác với chúng (tài liệu của tác giả Trần Gia Phụng).

Cuối tháng 12, 2005, đài phát thanh TNT lại cho phổ biến “Thư Mời Tham Gia Ý Kiến Chọn Ngày Tỵ Nạn VN” của Nhóm Vì Tự Do (tài liệu của tác giả Lão Móc).  5 ngày được nêu ra cho đồng hương chọn, trong đó lại cũng có ngày 30-4. 

Đầu tháng 4, 2013, sự việc Nghị Quyết SJR số 455 được một số người Việt tại Virginia vận động, và được Quốc hội Virginia thông qua vào cuối tháng 2, 2013 cho thấy một nỗ lực khác để xóa tên Ngày Quốc Hận tại hải ngoại.  Khi tin tức về NQ được loan truyền trên các diễn đàn, đồng hương khắp nơi bày tỏ thái độ chống đối mạnh mẽ, không chấp nhận việc Ngày Quốc Hận 30-4 tại Virginia bị Quốc Hội Virginia tùy tiện đổi tên, mang 1 tên mới đi ngược lại tinh thần Ngày Quốc Hận của người Việt tỵ nạn CS tại hải ngoại. 

Theo bài viết của ông NNB (Tâm Việt), “để đón nhận tin mừng này, các cộng đồng VN ở Miền Đông đang rủ nhau về Richmond đi diễn hành ngày 27 tháng 4 tới đây-nhằm đánh dấu một mốc mới trong cuộc đấu tranh cho chính nghĩa VN tự do”.  Chương trình sinh hoạt tưởng niệm ngày 30 tháng 4 của CĐVN vùng Washington, DC, Maryland & Virginia cũng có phần “diễn hành đến địa điểm nhận Quyết Nghị của Virginia tưởng niệm Ngày 30 tháng 4” vào ngày 27-4-2013.   Vì bị đồng hương Việt phản đối dữ dội,  ngày 9-4-2013, CĐVN và LHCCS vùng Washington, DC, Maryland & Virginia phải quyết định “không tiếp nhận NQ SJR 455 vì NQ này thay đổi tinh thần Ngày Quốc Hận 30-4, hủy bỏ cuộc diễn hành ngày 27-4-2013 lên Richmond, Virginia nhận NQ…”  Âm mưu xóa bỏ Ngày Quốc Hận 30-4 tại hải ngoại, một lần nữa lại thất bại. 


4- Ai chịu trách nhiệm về NQ SJR 455 tại Virginia, chọn 30-4 làm “Ngày Nam VN”?

Thực hiện việc đổi tên ngày 30-4, khiến ngày lịch sử của người Việt nạn nhân CS, cả trong nước lẫn hải ngoại, mang 1 ý nghĩa khác với ý nghĩa nguyên thủy của Ngày Quốc Hận, đi ngược lại nguyện vọng của họ là một việc làm không thể chấp nhận được.  Vì vậy tất cả các âm mưu xóa Ngày Quốc hận trong nhiều năm qua đều bị đồng hương Việt bẻ gãy, và đi đến thất bại thảm hại. 

Ngày 9-4-2013, ông Nguyễn Ngọc Bích, chủ tịch (?) của Nghị Hội Toàn Quốc Người Việt tại Hoa Kỳ (National Congress of Vietnamese Americans) gửi 1 thư ngỏ bạch hóa một số điều liên quan đến bản NQ gây nhiều tranh cãi này.  Ông viết “ Nghị Quyết SJ 455 KHÔNG bắt đầu từ tôi hay Nghị hội…đó là do thiện chí của một người bạn Mỹ của VNCH chúng ta, ông Dick Black, một cựu chiến binh TQLC đã từng tranh đấu (?) ở VN…có tham vọng…đi tìm lại sự công bằng cho người Việt tự do chúng ta…đưa ra một nghị quyết như SJ 455 để nhận định cho chính xác rồi buộc các sách giáo khoa phải viếtlại cho đúng sự thật…”  Cũng theo ông Bích, ông Black liên lạc với một số người Việt gồm các doanh gia và cựu quân nhân VNCH để giúp ông soạn thảo NQ, và sau cùng mời ông Bích “tham gia vào công việc soạn thảo (cho) có bề thế hơn”.  Như vậy, ông Bích đã xác nhận trách nhiệm của ông trong việc hình thành NQ 455.  Tại Virginia, một số doanh gia hay thậm chí một số cựu quân nhân có thể không quan tâm nhiều đến vấn đề chính trị, hay khía cạnh tế nhị của Ngày Quốc Hận đối với người Việt tỵ nạn CS, nhưng ông NNB, với tư cách là 1 giáo sư đại học, hiểu biết nhiều về các vấn đề chính trị, một nhà hoạt động cộng đồng nhiều năm (tổ chức Nghị Hội của ông có 26 năm hoạt động theo lời ông viết), cựu giám đốc đài Á Châu Tự Do (RFA), ông hẳn phải biết ý nghĩa của Ngày Quốc Hận trong cộng đồng người Việt tỵ nạn CS.  Lẽ ra ông phải cố vấn cho họ chọn 1 ngày khác, và không thể là ngày 30-4.  Chuyện vô lý ở chỗ một biến cố lịch sử đã được cộng đồng đặt tên theo ý nghĩa của nó và chọn ngày để kỷ niệm thì không thể được đặt một tên khác, nhất là việc đặt tên mới lại không phải do cộng đồng thực hiện. Các nghị quyết về cờ vàng ba sọc đỏ của VNCH đâu có mục chọn 1 ngày nào đó để vinh danh lá cờ di sản tự do của người Mỹ gốc Việt đâu!  Năm 2002, Quốc Hội Virginia cũng từng ban hành Nghị quyết SJR 139 xác định 30-4 là “Ngày Tưởng Niệm” trong cộng đồng người Việt tại Virginia (National Vietnamese Remembrance Day), Nghị Quyết SJR 137 xác định Ngày Quân Lực 19-6 của VNCH là “Ngày Chiến Sĩ Tự Do Mỹ gốc Việt” (Vietnamese American Freedom Fighters Day).  Như vậy trong 2 NQ này, ngày tháng và ý nghĩa đều không thay đổi.  Khi muốn hỗ trợ cho nhân quyền tại VN, QH Virginia đã chọn ngày 11- 5 làm “Ngày Nhân Quyền cho VN” (1 ngày mới).   Nay nếu QH Virginia muốn ca tụng thành tích của người dân Nam Việt Nam và  chọn 1 ngày mang ý  nghĩa này(South Vietnamese Recognition Day), đó phải là 1 ngày mới, không thể chọn 1 ngày đã có sẵn tên, và lại là ngày quan trọng nhất trong lịch sử tỵ nạn CS của người Việt, ngày Quốc Hận 30-4.  Đây là 1 sai phạm không thể chấp nhận được.  Chính ra nhóm chữ “South Vietnamese Recognition Day” trong bản tiếng Anh của QH Virginia phải được dịch là “Ngày Vinh Danh Người Dân Miền Nam VN” chứ không phải là “Ngày Nam Việt Nam” hay “Ngày Việt Nam Cộng Hòa” như  lời dịch và giải thích của ông NNB.   

NQ SJR 455 đã không được phổ biến rộng rãi trong đồng hương; chỉ có một số nhỏ biết được về quá trình vận động.  Mọi sự được giữ bí mật vì sợ “hỏng chuyện” (lắm thầy thối ma)! và  sợ “có kẻ phá hoại” (lời ông NNB). Tại sao ông NNB sợ NQ này sẽ hỏng chuyện?  Phải chăng ông sợ chuyện năm 2005 tái diễn (kế hoạch Ngày Tự Do cho VN mà Nghị Hội của ông cũng tiếp tay thực hiện mà không thành công)?   Chính ra trong quá trình thông qua 1 NQ (chẳng hạn các nghị quyết công nhận cờ VNCH của các hội đồng thành phố hay quốc hội tiểu bang),  phải có phần “điều trần” trước ủy ban trách nhiệm; sau buổi điều trần công khai (hearing), nếu không có lời phản đối của người dân, dự thảo của NQ mới được đưa ra biểu quyết để xem có được chấp thuận hay không.  NQ SJR 455 liên quan đến cộng đồng người Việt, đã được soạn thảo và thông qua mà nhiều người Việt trong cộng đồng không hề hay biết.  Chính ông NNB đã viết “…Hôm đó, TNS Dick Black cũng “tiết lộ một tin vui đến cộng đồng chúng ta…”.  Một quá trình “dân chủ” như ông NNB ca tụng tại sao phải giữ bí mật kỹ đến thế?!  Hành động của ông NNB trong quá trình hình thành NQ 455 quả không trong sáng chút nào. 

Chúng ta không phủ nhận thiện chí của Quốc hội tiểu bang Virginia luôn dẫn đầu trong việc ban hành các Nghị Quyết rất có lợi cho cộng đồng người Việt tỵ nạn CS tại Hoa Kỳ. 

Nhờ vậy mà chính nghĩa của khối người Việt hải ngoại được sáng tỏ.  NQ SJR 455 lần này cũng mang nội dung rất tích cực; chỉ có chi tiết ngày chọn vinh danh là không hợp lý mà thôi (ngày 30-4).  Việc chọn sai ngày cũng không phải là lỗi của TNS Dick Black, một người bạn Mỹ tốt của cộng đồng người Việt.  Việc chọn sai ngày là lỗi của những người Việt đứng ra thỉnh nguyện, và vận động (petitioners).  Cộng đồng người Việt tại thủ đô Washington, DC, Maryland & Virginia cần liên lạc với TNS Dick Black, trình bày cho ông rõ điểm sai của NQ, và thỉnh nguyện việc sửa đổi cần thiết.  Nếu không làm công việc này, một số người có thể lợi dụng Bản Nghị Quyết này, vận động các dân cử địa phương để ban hành các nghị quyết tương tự.  Thư “trần tình” của  ông NNB (9-4-2013) đã nêu tên một số người muốn xin bản Nghị Quyết SJR 455 để có cuộc vận động tương tự tại địa phương của họ.   Như vậy Ngày Quốc Hận 30-4 của người Việt tỵ nạn CS tại Hoa Kỳ có thể sẽ “bị đổi tên” bằng nhiều nghị quyết khác, và với thời gian ý nghĩa “Quốc Hận 30-4” sẽ bị xóa nhòa. 

Kết luận, 30 tháng 4 là một ngày chúng ta không thể quên, và không ai có thể làm chúng ta quên ngày lịch sử này.  “Ngày Tang” của miền Nam VN nói riêng, và của tất cả người Việt yêu chuộng tự do nói chung là ngày cần được ghi nhớ, và làm lễ tưởng niệm hàng năm.  Đất nước Việt còn bị thống trị dưới chế độ độc tài CS, người dân Việt còn bị áp bức, bóc lột dưới gông cùm CS, thì mối hận này của chúng ta đối với CSVN vẫn còn tồn tại.  Chúng ta cũng đừng quên Nghị Quyết 36 của CSVN được ban hành ngày 26-3-2004.  Năm 2014 là năm CSVN sẽ tổ chức 10 năm thi hành NQ 36 tại hải ngoại, và tất nhiên chúng cần có 1 số “thành tích” để dâng Đảng.  Âm mưu xóa bỏ Ngày Quốc Hận tại hải ngoại; kêu gọi hòa hợp, hòa giải cuội dù được sự tiếp tay của nhiều Việt Gian trong cộng đồng, chắc chắn không thể thành công.  Chúng ta đồng ý với nhà thơ Bùi Phượng Vĩ:


NGÀY QUỐC HẬN MÃI MÃI  LÀ NGÀY QUỐC HẬN!